Trong dòng đời xuôi ngược, giữa những ngày tháng 10 bận rộn, lòng tôi náo nức một niềm chờ mong đến ngày cuối tháng, ngày 31-10 - 2010. Bởi ngày này sẽ diễn ra một sự kiện quan trọng: ngày họp lớp A niên khoá 1987-1990. "Thời gian như bóng câu qua thềm", mọi sự đã đổi thay. Học trò lớp A ngày ấy như đàn chim sổ lồng tung cánh đến mọi phương trời, ôm ấp theo những hoài bão, những dự định và cả con tim khao khát yêu thương để học hành, để lập nghiệp, để xây dựng cuộc sống và để khẳng định mình... Giờ đây, sau 20 năm gặp lại chắc hẳn các bạn cũng như tôi đều mong chờ và vui sướng trong cuộc hội ngộ "Mừng gặp mặt". Thời gian và những bận rộn, lo toan của cuộc đời đã hiện rõ trên gương mặt từng người bạn thân yêu của tôi. Thế nhưng khi gặp nhau, chẳng ai là không vui mừng, điều này tôi cảm nhận được từ những ánh mắt sáng, những nụ cười rạng rỡ, những cái bắt tay, những vòng tay ấm áp của các bạn trong ngày gặp mặt. Lớp trưởng Thụ béo và đẹp trai hơn ngày xưa; Các bạn: Quốc Tuấn, Tuyển, Hoà, Việt, Thuận, Thọ... chững chạc, phong độ thế! Hoài, Ngọc, Thuý Hà, Phạm Hương... vẫn thế, trẻ và xinh tươi. Lực, Phan Hương, Đào, Thu ...hơi béo một chút. Lan, Cường ơi! các cậu giống tớ hơi già đấy! Phong thì vẫn nghịch ngợm như thuở nào, chẳng lúc nào yên chân, yên tay; còn cái miệng cứ dẻo quẹo! Tớ khoái nhất câu nói của Phong "Hôm nay tao mới thật là tao!". Còn Quang và Bàng nữa, các cậu quả là những người chu đáo, lo toan mọi việc đâu ra đấy, chỉ khi buổi họp lớp thành công rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Trong ngày gặp mặt hôm ấy (Buổi họp lớp đầu tiên sau 20 năm ra trường) có nhiều bạn vì công việc không về, cũng có bạn không biết được mà về (Do ban liên lạc lâm thời không biết hết địa chỉ và nơi lập nghiệp của những bạn ấy để báo). Giữa niềm vui lớn vẫn có những giây phút chạnh lòng trong mỗi người, nhớ đến người bạn xấu số đã ra đi đến một nơi xa xôi đầy bí ẩn mà không thể trở về... Sau thời gian xa cách, gặp lại nhau rồi mới thấy mỗi người chúng ta có một hoàn cảnh khác nhau. Có bạn đã thành danh làm "Ông nọ, bà kia", có bạn con đã lớn, cũng có người chưa lập gia đình; Bạn thì hạnh phúc đề huề, gia sản sung túc;nhưng cũng có người còn gặp nhiều nỗi truân chuyên. Đều là học sinh lớp A cả đấy, song cuộc sống vốn đa dạng nhiều chiều và ngay cả vũ trụ này cũng đâu đã hoàn thiện... Vậy nên tôi trộm nghĩ: Chúng ta hãy đừng ai vì mặc cảm với hoàn cảnh của bản thân mà ngại ngùng không về với lớp. Tôi cũng đã từng như thế nhưng nhờ câu nói của bạn Bàng mà tôi tâm niệm rằng: "Dù thế nào đi chăng nữa chúng mình vẫn là những người bạn của nhau". Nhóm G8 ngày xưa vẫn là nhóm G8 ngày nay. Sau nhiều năm trải nghiệm cuộc sống họ vẫn là những người hiểu hơn ai hết về tình bạn. "Quê hương vang mãi muôn khúc ca thanh bình". Là một thành viên của lớp, tôi sống gắn bó với mảnh đất Hưng Hà yêu dấu. Ngày tháng qua, công việc đã cho tôi luôn được gần gũi với thế hệ trẻ. Tôi lắng nghe từ trái tim họ những tình cảm rung động đầu đời. Và từ đây, tôi thấy trân trọng tất cả những tình cảm của bạn bè. Có thể do cuộc sống mà những người bạn chúng ta chưa có điều kiện để quan tâm, gần gũi nhau, nhưng tôi dám chắc một điều rằng bạn nào cũng lưu giữ trong tim mình những kỉ niệm đẹp đẽ thời áo trắng bởi: kỉ niệm sẽ là tất cả, sẽ giữ lại cho ta tất cả nếu lòng người còn ghi. Hẹn gặp lại các bạn vào mùng 3 tết Tân Mão Thân yêu! Phạm Tám |
CHUC MUNG NAM MOI 2014_LOP A BAC DUYEN HA
Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010
Tản mạn đôi dòng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
Em 8 viết lên tất cả tâm tư tình cảm suy nghĩ của mọi người trước thời khắc thiêng liêng 31-10-2010.
Các bạn ơi tôi thích 1 phần em 8 viết trong bài này " kỉ niệm sẽ là tất cả, sẽ giữ lại cho ta tất cả nếu lòng người còn ghi"
Theo như em 8 viết thì tao tưởng tượng Phong trọc hôm họp lớp như con chim non ríu rít trên cành đúng không.(Phong thì vẫn nghịch ngợm như thuở nào, chẳng lúc nào yên chân, yên tay; còn cái miệng cứ dẻo quẹo! Tớ khoái nhất câu nói của Phong "Hôm nay tao mới thật là tao!")
Trọc ơi trong suy nghĩ của tao mày lúc nào cũng là thằng bạn tốt nhất không phải với riêng tao mà tốt với rất nhiều người.
Tao biết có những thời điểm mày đã âm thầm làm những việc rất lớn vì tao nói riêng và bạn bè nói chung.
Em 8 ơi mọi người luôn nghĩ về nhau như vậy đó.
Tiến thích làm anh à? Nếu đứng gần tớ bây giờ, mọi người sẽ tưởng là hai chị em đấy.May mà có blogs lớp A chứ không Tiến sẽ chẳng còn nhớ 8 là ai đâu nhỉ?
Bạn Tám ơi!
Bạn đã nói được nhiều điều quá mà mỗi chúng tôi chỉ nghĩ mà chẳng biết nói điều gì. Tôi chắc rằng suy nghĩ của bạn cũng là suy nghĩ của mọi người. Bài viết của bạn thực sự làm tôi rất xúc động đấy. Cảm ơn bạn nhé.
Đăng nhận xét